TUI BỊ NGHIỆN HAI CHỮ “NGƯỜI THƯƠNG”

Khải Linh là người mà Bảo An “THƯƠNG” và Bảo An là người mà Khải Linh  ” THƯƠNG”

Cái từ ” NGƯỜI THƯƠNG” nghe sao mà ấm lòng đến thế

Khải Linh thương cái không gian nơi đây. Một căn nhà gỗ mộc mạc đơn sơ. Ngồi nhâm nhi chén trà Bancha, nhìn những anh nắng len lõi qua mái nhà, để được vờn cùng những tảng đá, đậu trên nền nhà và sưởi ấm mấy bạn mều.

Phút chốc lại nhớ về căn nhà gỗ của gia đình Khải Linh trước đây, cả tuổi thơ dữ dội gắn chặt với nó, thật khó… mà cũng có lẽ là không bao giờ tôi quên được. Cảm ơn Bảo An đã cho tôi 1 vé về với tuổi thơ, chỉ cần nhắm mắt là được lên tàu và trở về…

Khải Linh thương cô bạn này lắm, bạn ấy tên Bảo An. Bạn ấy thông minh lắm… và cũng cực kỳ thân thiện nữa. Bảo An là thiên thần nhỏ của mẹ Nga. Mà không phải chỉ mẹ Nga thôi đâu, Bảo An giờ đây cũng là thiên thần trong lòng Khải Linh rồi!

Mỗi khi ghé nhà Bảo An, Khải Linh chỉ mong chào bạn 1 câu. Khải Linh thích trả lời các câu hỏi của bạn í, những câu hỏi ngô nghê, trên trời dưới đất… Sau này tớ cũng muốn có một thiên thần như vậy, sẽ cùng nhau trả lời mọi câu hỏi trên thế gian.

 

Khải Linh thương chị Nga, là mẹ của thiên thần Bảo An đó. Thương con người này lắm, chị mộc mạc, gần gũi đến kỳ lạ…Mỗi cái chạm, một nụ cười, hay là một lời hỏi thăm cũng làm cho cái lòng của tớ ấm quá.

Khi nhớ nhà, tớ lại ghé Bảo An, gọi cho mình một bát cơm gạo lứt, và ăn với muối mè, ăn từ từ… từ từ. Bên ngoài kia mọi người vẫn nhanh nhanh… gấp gấp, còn Khải Linh thì trốn ở đây, tránh xa dòng người một chút, cho phép mình sống chậm một chút, cho phéo mình yếu đuổi một chút, sống thật với bản thân một chút, và

Giờ đây, Khải Linh không chỉ thương Bảo An, mà còn thương

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *