Nước Chạy Lâu Ngày Đá Cũng Mòn
Ba là người khá điềm đạm, ít nói, bao dung, yêu thương bao la , là người sống có trách nhiệm với gia đình và xã hội.
Ba luôn là tấm gương để con cháu soi sáng mỗi ngày, dù có đi đâu về đâu, gặp hoàn cảnh khó khăn gì con cũng vượt qua được nhờ tình yêu thương ba dành cho con.
Nhưng ba cũng là người có lập trường rất vững khó có thể thay đổi được ba. Hôm nay Nga sẽ kể cho nhà mình câu chuyện nhỏ dưới đây:
Chuyện là cách đây 10 năm khi con gái mới có chồng ba luôn dặn dò con gái trước ngày cưới : con có chồng rồi thì phải theo chồng, dù đói dù khổ cũng phải lo cho chồng cho con, những lúc đám giỗ, tiệc tùng mà trùng ngày bên nội và bên ngoại ba gọi điện bảo con gái phải ưu tiên lo cho bên nhà chồng nghe con, nhà mình thì dễ năm ni không về thì năm khác về, phải chăm sóc ba mẹ chồng, phải nghe lời người lớn, cách sống của người thành phố khác ở quê mình nên con phải để ý ứng xử chứ mất lòng người lớn thì khó sống nghe con.
Ngày đó anh Lợi bệnh nên chuyển sang ăn gạo lứt, muối mè, ăn rau củ nhiều hơn ( bị bệnh mà đi khám thì chữa không hết bệnh suốt ngày cứ mệt, ăn không ngon ngủ không yên, có những biểu hiện như ợ chua, dư axit dạ dày, đại tràng, trĩ, sốt cảm đau đầu sổ mũi, loét miệng quanh năm) thuốc tây, thuốc nam, thuốc bắc gì cũng không hết.
Mình ăn theo anh thời gian đầu ăn số 7 liên tục nên ba thương con gái ốm o gầy mòn, vàng da, xanh lè xanh lét ai thấy cũng ghê, nhớ ông nội Bảo An nói nghĩ lại mà cười miết : Thấy 2 mẹ con bây tao gớm quá đi ( lúc đó bà nội Bảo An với mình ốm như nhau 36kg).
Ba nghe xót gọi tỉ tê tâm sự với con gái: ăn chi rứa lấy sức mô mà làm, ăn thêm xíu rau xíu cá cho khỏe, ăn thực dưỡng là ăn đồ sạch, đồ tự nhiên chứ có phải ăn chay mô mà cữ kinh rứa con…ba nói miết không thấy thay đổi nên biểu mấy anh chị em trong nhà khuyên bé Nga chứ hắn lì kinh, ăn rứa cái lụy luôn chứ khỏe chi nổi…:D
Mình chọc lại ba: con nghe lời ba đó chứ có chồng thì phải theo chồng, chồng ăn cơm lứt thì con cũng phải ăn cơm lứt ba ơi! <3
Ba thương mình, lo cho mình, nhưng không bao giờ ba chửi mắng, ba nói với má con nớ nói miết không nghe thì thôi kệ hắn lớn rồi ưng làm chi làm, nói lẫy thế thôi chứ ba vẫn luôn theo dõi, hỏi han mỗi ngày, mua đồ trên quê mà toàn mua rau mọc hoang trên núi, nhà nào trồng sạch không bón phân, thuốc ba gửi ra chu cấp cho mình
Cứ thế 6 năm trời mọi người thấy gia đình mình vẫn ốm, vẫn xanh xao, vẫn ăn cơm lứt mỗi ngày nhưng không hề tốn tiền viện phí, mọi người không tốn tiền đi thăm ốm đau cho nhà mình, dần dần ba thấy mình đã làm được, đúng có kết quả tốt nhưng biết rồi để đó chứ không áp dụng.
Bỗng một ngày má phát hiện bị tiểu đường nặng 15 chấm, chân má lở loét, mắt chuyển sang mờ dần, gan thận yếu, uống thuốc tây là nôn ói, trong nhà ai cũng thương má lo bồi dưỡng cho má, nghe ai mách đâu là đi đó, nào là thuốc tây, thuốc bổ, thuốc bắc, thuốc nam, khổ qua rừng,..
Anh Lợi khuyên má: Má ăn gạo lứt đi là hết liền, chứ tiêm thuốc mà không lành thì bs bảo cưa chân vì hoại tử 6 tháng lở loét tới xương. Cả nhà lén mình cho má uống thuốc, còn dặn ma đừng có nói với bé Nga nghe
Nhưng má uống thuốc tây là ói, má mệt không chịu nổi, nghe mà kể mà thương má quá chừng, Nga khuyến má, hay má thử ăn cơm gạo lứt muối mè 1 tháng thôi, nếu lúc đó không được thì má ưng làm chi má làm, đau còn gì để mất đâu 🙁
Thế mà cơ duyên sao má đã chịu thử ăn gạo lứt muối mè trong 1 tháng, đúng tháng sau chỗ vết thương chân má hết chảy mủ, khít lành, má có niềm tin và ăn thực dưỡng đến giờ.
Nhà lúc đó hai ông bà- 2 chế độ khác nhau, ba nồi cơm trắng- má nồi cơm lứt, món ăn thì ba món cá kho má đĩa rau luộc, vẫn 2 chế độ nhưng vẫn hòa hợp vẫn ăn chung bàn, ngủ chung giường. Rồi hạnh phúc nhân đôi khi ba thấy má làm nhiều mà ăn ít, sợ má thiếu chất ba lại chăm má hơn, hằng ngày nghiên cứu nấu nhiều món mới, thay đổi để má có thực đơn chay phong phú . Thương thì nấu vậy chứ ba không ưng má ăn chay, ba bảo má bà ăn với tui xí cá đồng cho vui, cá sạch trơn chứ có độc chi, tui ăn mình tui buồn.
Ngày nào ba cũng nói mà má vẫn kiêng định không ăn. Có lúc ba dỗi hờn bảo má bà ăn miết rứa bà đi tu được đó, dô chùa ở chứ ở nhà làm chi..Mặc cho ba dỗi hờn má vẫn kệ ba nói gì má vẫn ăn chay. Tuy quan điểm có chút khác nhau nhưng vì yêu thương mà ba má vẫn sống vui vẻ, hạnh phúc mỗi ngày, Nga mừng lắm!
Nhưng trớ trêu thay lúc má khỏe thì ba lại hay mệt, huyết áp cao ngất 180-200 ngày nào cũng uống thuốc huyết áp cao, đau đầu, rối loạn tiền đình mệt quá ba đi khám thì cũng không ít bệnh: cao huyết áp, mỡ máu, men gan cao, rối loạn tiền đình, hở van tim độ 2, nhận kết quả ai cũng choáng váng lo lắng cho ba, ba cũng lo lắng sợ bị đột quỵ, mình thuyết phục mãi ba ăn gạo lứt đi 1 tuần thôi mà ba không đỡ mệt thì con mua thuốc cho ba, ba nói thôi đau có bác sĩ lo.
Ngày ấy có ông anh nằm viện trong khi chờ lấy kết quả ba lên thăm anh, đối diện giường bệnh anh nằm có ông bác sĩ bệnh viện quân y đang chạy thận ngã cái đùng từ trên giường xuống đất (anh kể mới biết là bs í)
Được cớ mình chỉ ba thấy không ông ấy là bs đó mà có lo được cho ông đâu mà ba nói ba đau có bác sĩ lo, nói rứa mà ba vẫn không chịu, chờ tới 11h đi lấy kết quả bệnh đông nên chờ mãi tới 12h mới lấy được từ trên tầng 4 BVĐK ĐN đi xuống chỗ lấy thuốc mình cũng khuyên mà ba vẫn không chịu. Mình hết cách vô ngồi chờ lấy thuốc mà lâu ơi là lâu, ba nói rứa thôi để thử 1 tuần ăn số 7 ra ren rồi đi khám lại tính tiếp.
Ôi mình vui như mở cờ trong bụng, ôm chặt tay ba, mặt hớn hở, chỉ cần ba chịu thử thôi, dù một lần cũng được!
Hồi đó ngày nào cũng gọi cho ba hỏi thăm tình hình, ăn uống có bị mệt không, có phản ứng chi không,… động viên tinh thần 7 ngày sau ba đỡ mệt hơn, khỏe hơn thế là ba không đi khám bệnh từ đó đến giờ đã 3 năm rồi, mỗi lần mệt là ba ăn kỹ hơn, ba vẫn giữ quan điểm của mình ăn cơm lứt, rau củ với má nhưng khi có thịt, cá tự nhiên ở sông, suối ba vẫn ăn.
Ba thay đổi nhiều lắm, tối nào trước khi ngủ ba má vẫn mở thầy Tuệ Hải giảng, nghe kinh phật nữa đó, rồi những ngày cúng nhỏ, tết, tất niên, giỗ chạp ba tự nấu chay để cúng ông bà.
Mới hôm rồi về đám giỗ ông nội cả nhà Bảo An muốn về sớm để cùng chuẩn bị đồ cúng, về đến nhà 8h Ba với chị đã chuẩn bị xong hết dọn lên cúng thôi ba còn nấu sẵn một nồi to nhân mỳ Quảng truyền thống của ba để cấp đông cho con mang ra ăn dần, ba thiệt là siêu nhân quá. Giờ đây ngồi viết về ba mà lòng con luôn dâng trào hạnh phúc, biết ơn và kính trọng <3
Tổng quá trình chuyển biến cũng gần 10 năm cho một chặng đường, bằng cả tình yêu thương, bằng niềm tin mãnh liệt và sự thực tập hành thiện mỗi ngày Nga và gia đình đã có được quả ngọt, thật đúng như câu nói NƯỚC CHẢY L U NGÀY ĐÁ CŨNG MÒN người thương nhỉ!
Nghĩ lại, Nga thấy mình thật may mắn vì đã có những duyên lành giúp Nga và gia đình vượt qua được bệnh tật, đặc biệt là ba má bây giờ có thể sống vui- sống khỏe bên con cháu. Nguyện mong có cơ hội chia sẽ những trãi nghiệm của gia đình đến với những người đang cần, những bạn bè hữu duyên gần xa. Bài viết hơi dài và lan man, cảm ơn người thương đã đọc đến câu cuối này. 😀
Chúc người thương luôn an lạc!