Cô Lượm “đói ăn, khát uống – yêu ghét rõ ràng – tiền bạc phân minh”
Cô đến với Bếp Bảo An vào mỗi buổi sáng, trên chiếc xe đạp nhỏ xinh, miệng luôn mỉm cười với cặp má lúm đồng tiền dễ thương hết sức. Cô xem mấy anh chị em nhà Thực dưỡng Bảo An như con cháu trong nhà, luôn yêu thương, gần gũi, thỉnh thoảng cuối tuần cô lại nấu món này món kia mang sang…
Sáng nọ cô ghé ăn sáng, ngồi chuyện trò một lúc cô bảo: mấy đứa biết món chè bí đỏ đậu xanh không? Lát cô nấu cô mang qua ăn nghen, nhà sẵn đồ rồi, giờ cô về nấu lát 10h cô mang qua. Nói rồi cô chào tạm biệt tụi nhỏ đi về. Một hồi lâu giữa cái nắng hè chang chang, cô lỉnh kỉnh xoong nồi, tay xách nách mang đưa đồ ăn tới, cô bảo đồ cô nấu toàn là nguyên liệu đảm bảo đấy, mấy đứa ăn cho vui, biết là ăn thực dưỡng thì không khuyến khích đồ ngọt lắm, nhưng lâu lâu đổi món chút, đời có mấy đâu, như cô nè đói ăn, khát uống, lâu lâu chán ăn thì nhịn đói cho cơ thể nghỉ ngơi.
Lại có một ngày khi chưa thấy người đâu nhưng đã nghe tiếng từ xa: đợt rồi cô lên núi (ăn số 7) và xuống núi thành công rồi, người nhẹ tênh và khỏe re rồi, giờ lại thèm ăn quá chừng đây, bữa nay ăn ra nên ghé Bếp Bảo An ăn cho yên tâm nè, bé Hạnh làm cho cô tô Súp yến mạch nha con, thêm 2 hũ kem nữa nghen, ăn cho nó đã cơn thèm haha 😀 :D. Nhưng nói vậy thôi chứ ăn uống thoải mái trong phạm vi cho phép chớ ăn tầm bậy nghe con, ăn thực dưỡng là ta phải biết tự cân bằng cả trong ăn uống và cảm xúc của mình nghe hông! Cô bị “nghiệp ăn” nên thường lên núi xuống núi thất thường lắm, mà cô nghiệm ra cái miệng làm khổ cái thân con ơi, ăn uống không cẩn thận là cơ thể nó kêu cứu ngay thôi. Nói rồi cô vui vẻ hỏi han hết đứa này sang đứa khác. Cô là người phụ nữ lạc quan, yêu đời, dù tuổi đã ở ngưỡng “thất thập cổ lai hi” nhưng lúc nào cũng truyền cho người khác nguồn năng lượng tích cực, hiếm thấy. Ngoài vấn đề ăn uống thì tinh thần vui vẻ lạc quan chính là bí quyết giúp chúng ta trẻ hơn và hạnh phúc hơn mỗi ngày.
Lại nhớ có hôm vì mãi chuyện trò mà tôi tính nhầm tiền cho cô, về nhà rồi, cô lại chạy qua với tờ giấy trên tay có ghi rõ từng món cô đã mua, cộng trừ rõ ràng từng con số, đưa tờ giấy cho tôi kèm theo phần tiền còn thiếu, cười hiền rồi ra về như thể chẳng muốn ai biết việc tôi đã làm sai. Bất giác khóe mắt tôi cay cay, cô như một người mẹ, nhẹ nhàng và hiền hậu. Tôi nhớ có lần cô nói “mình sống ngay thẳng, yêu ghét rõ ràng, tiền bạc phân minh, quan điểm của cô về chuyện tiền bạc là thế, thiếu đòi- dư trả, chuyện gì cũng có cách hết, cứ nhẹ nhàng với nhau thì được hơn là mất con ạ”.
Hôm nay nhắn tin hỏi thăm sức khỏe của cô, Cô bảo cô đang “ở trên NÚI” nè con, dịch bệnh không được đi lại, không ăn khoái khẩu nữa, ngoài sân có vài thùng xốp trồng rau cũng đủ ăn khi thèm, chắc chắn qua mùa Đại dịch này sẽ bớt Ham Ăn lại. Đợt này cô uống Cốm lứt và hạt lanh thường xuyên nên xương khớp ngon lành lắm con, trái gió trở trời không còn đau nhức như trước nữa. Nói rồi cô bảo: chào con nha, cô lên sân thượng cho mát đây, trên đó không có sóng.
Tôi thầm biết ơn nhiều lắm, đôi khi giữa những bộn bề cuộc sống, giữa rất nhiều những lần mắc lỗi và những trải nghiệm không như ý, có những người luôn nhẹ nhàng chỉ bảo, luôn cho mình những lời khuyên, những lời động viên đúng lúc hay đơn giản là trao nhau một nụ cười, một cái ôm thật chặt, một ánh mắt trìu mến… Để rồi sau tất cả chỉ còn Hiểu và Thương ở lại <3
Nhớ và thèm lắm những nụ cười mỗi sớm mai. Chúc cô và mọi người luôn an lành, mong ngày hết giãn cách để gặp lại Người thương!