Chuyện của mẹ KEN
Tôi chia sẻ câu chuyện của mình đến những người bạn dưỡng sinh dễ thương. Bài viết dành nhiều tình cảm cho các bạn mới, những người đang mới tìm hiểu phương pháp này. Bởi các bạn sẽ còn nhiều lo lắng, chưa trải nghiệm và ít kiến thức thực tế. Các bạn cần có người thật việc thật để củng cố niềm tin ban đầu.
Theo lời một vị thầy tướng số khá nổi tiếng ở Đà Nẵng thì tôi rất khó có con, một việc cũng khá phổ biến với những cặp vợ chồng trẻ hiện nay. Nhưng khi có con thì lại có phước đức về đường con cái. Chị khuyên hai vợ chồng không nên kế hoạch, sau đám cưới phải thả để có em bé liền. Tôi đã 35 tuổi, một tuổi khá lớn để có con nhanh. Ngày kinh của tôi rất ngắn, chỉ vỏn vẹn 24 tiếng cho 1 kỳ kinh nguyệt và lượng máu ra rất ít. Tôi biết vị thầy này khá giỏi, tuy nhiên những lời chị nói không làm tôi lo lắng. Vì tôi vừa đi qua 7 tuần số bảy và lúc đó tôi ăn dưỡng sinh khá miên mật nên chỉ mỉm cười tin rằng mình sẽ có con khi mình muốn. Thầy Tuệ Hải đã từng nói rồi, hãy xé tất cả các lá số tử vi của bạn nếu bạn tin và hành trì đúng theo pháp dưỡng sinh, bạn sẽ thay đổi vận mệnh của mình.
Vợ chồng tôi tổ chức lế cưới vào cuối thu tháng 9 2017. Trước đám cưới tôi nói với chồng mình, vợ chồng mình sẽ có con trong dịp trăng mật ở Đà Lạt luôn vì nhà xây sắp xong rồi nên lúc đó chắc không ảnh hưởng gì. Tôi nói vậy vì theo một vài quan niệm phong thủy khi làm nhà thì không nên có thai. Và tôi có thai ngay tuần trăng mật như trao đổi với chồng mình. Màu nhiệm như sách “Mang thai theo thực dưỡng” đã nói, bất kỳ khi nào bạn muốn có con bạn sẽ có, nhanh đến mức bạn không ngờ.
Vào tuần thứ ba sau ngày cưới, tôi bảo chồng mình em thấy là lạ, hình như em có thai. Tôi nói chồng đi mua que thử nhưng chồng tôi nói làm sao nhanh vậy được. Sau đó tôi có giấc mơ rất kinh khủng, tôi thấy ba tôi là một hồn ma đứng ở đầu giường dùng rang cắn tôi hay dùng búa bổ vào người tôi. Máu chảy nhiều lắm. Hôm đó tôi ăn mặn, mỗi lần ăn thịt tôi đều có những cơn ác mộng như vậy. Nhưng lần này lại là ba mình. Trong mơ tôi ý thức hôm nay mình đã ăn mặn và hứa sẽ không ăn nữa. Và thường thì lúc nào tôi cũng niệm phật và hứa trong mơ khi bị bóng đè hày bị dí đánh vì ăn thịt. Tuy vậy, tôi vẫn có linh cảm đây là điềm báo gì chăng vì khi tỉnh dậy cảm xúc sợ hãi vẫn còn lưu lại, rất rõ từng chi tiết.
Sau giấc mơ khoảng 3-4 ngày thì tôi quyết định mua que thử vì tôi biết là mình đã có thai và đúng là vậy. Tôi đi siêu âm, thai được 4 tuần. Bình thường tôi ăn chay, đi chơi với công ty thì tôi ăn mặn. Nhưng lần này tôi muốn ăn trọn 3 tháng đầu thai kỳ. Cơ địa tôi rất yếu, cô Sáu Đàn và Nga Lợi muốn tôi thanh lọc thêm một thời gian rồi hẵng có em bé. Vậy mà khi tôi mang thai, tôi không nghỉ làm một ngày nào do mệt mỏi hay đau ốm dù công việc của tôi rất căng thẳng, ngày bào cũng làm quá giờ quy định của công ty. Vào những tháng đầu tôi xét nghiệm máu thì mọi việc vẫn ổn. Tôi không ốm nghén, cơ thể dương lên từ tháng thứ ba đến tháng thứ bảy. Tôi có ăn rộng một chút người vẫn khỏe. Với khẩu phần ăn rộng này thì bình thường tôi sẽ mệt vì tặng người tôi rất âm, sợ gió và sợ nước. Trong suốt chu kỳ thai tôi không uống bổ sung sắt hay canxi, cũng không uống bất kỳ loại sữa nào. Lúc còn ăn mặn, tôi thiếu 50% canxi, lúc mang thai tầm 3 tháng canxi tôi được 2.22, bảng số liệu chuẩn là 1.5-2.24. Chồng tôi nói phải ăn mặn cho đủ chất, tôi nói nếu xét nghiệm không thiếu gì thì em không cần bổ sung nhé. Vậy là bảng xét nghiệm ổn, tôi tiếp tục duy trì. Tôi không ốm nghén hay khó chịu với bất kỳ món ăn gì, thi thoảng có buồn nôn nhẹ vài ba lần thì ăn tekka khoảng 30 phút là hết ngay. Tôi cũng không thèm ăn gì, thỉnh thoảng công ty có sinh nhật thì tôi ăn môt mẫu bánh kem nhỏ, món gì ăn cũng cho tôi cảm giác ngon miệng. Tháng thứ 2 tôi đi leo núi lên đỉnh bàn cờ cùng đoàn dưỡng sinh cô Trâm và hai vợ chồng người Nhật.
Vào khoảng 7,5 tháng tôi bắt đầu thèm ăn và không kiểm soát được cái miệng mình. Công ty dời văn phòng ra trung tâm nên rất nhiều việc và tôi không đủ thời gian ăn cơm lứt cả 3 bữa như bình thường. Có ngày tôi làm 10-11 giờ, sau khoảng 2 tuần ăn rộng và stress công việc. Tôi ăn bánh mì, bún trắng 40%, trái cây 10%. Còn lại là cơm lứt. Tôi bị đau nửa đầu nặng, các dây thần kinh bên trái căng lên và rất đau. Tôi đi khám thì thấy thiếu máu nhẹ. Cơn đau làm tôi khó chịu không ngủ được, vã cả mồ hôi và đau đến rên rỉ chảy nước mắt. Tôi không dám ăn số bảy để điều chỉnh vì sợ thai không phát triển và không đủ ý chí. Cái thèm ăn lúc mang bầu nó quay quắt như lên cơn nghiện, chứ không dễ dàng như bình thường. Thi thoảng tôi nhịn ăn và buổi tối và cả ngày chỉ uống một cốc nước nhỏ để giảm cơn đau. Chế độ ăn này kéo khoảng một tuần. Tôi thấy con đạp và âm thanh sột soạt trong bụng nên sợ thiếu ối. Vậy mà khi kiểm tra nước ối đủ đến tuần 41.
Sau nhà tôi mọc cây dưa hấu, trái chín nứt trên cây, tôi thèm ăn dù cơn đau đầu vẫn hành hạ tôi, tôi ăn một lát dưa hấu nhỏ 2-3 cm, cơn đau lại dằn tôi cả đêm. Cái giá phải trả cho một lát dưa hấu quá đắt, vật vã ôm cái đầu đến nửa đêm mới chập chờn đi vào giấc ngủ. Khi cái nghiệp đến thì lực nó mạnh lắm. Phải thật ý chí và tỉnh táo mới thắng được cái lực của nó. Sau khoảng hai tuần thì tôi hết đau đầu. Cũng gần mười năm ăn dưỡng sinh, tôi không đau gì dù sức khỏe vẫn chưa hoàn thiện như mong muốn. Lần này tuy có ăn rộng nhưng không phải là quá nhiều nhưng cơn đau lại kéo dài và rất đau. Từ lúc lấy chồng, thỉnh thoảng tôi có ăn mặn và nấu đồ mặn cho chồng tôi. Đôi khi đó là nhân quả.
Tôi từ 40kg lên 45kg sau 31 tuần và lên 49kg vào những tuần cuối. Tôi nói con mình sẽ khoảng 2.8kg để dễ sinh thường. Ken được 2.8kg vào khoảng tuần 38. Sau đó lên 3.1kg, tôi về ăn ít lại chút và khi sinh ra Ken về đúng 2.8kg. Khi ăn dưỡng sinh bạn phán đoán khá chính xác, nó đúng mọi thứ từ những chi tiết nhỏ như vậy đó.
Gần 40 tuần, tôi tái khám và bác sỹ yêu cầu mổ vì thai đã đủ ngày, mẹ lại thiếu máu nên không cho sinh thường, sợ băng huyết. Tôi buồn lắm và hỏi:
Vậy mẹ vẫn muốn sinh thường thì sao ạ?
Phải hội chẩn và xin duyệt vì trường hợp này có thể nguy hiểm
Tôi giả vờ xin về sắp xếp rồi về luôn. 40 tuần tôi chưa chuyển dạ cũng thấy lo nên chồng tôi bảo sắp xếp áo quần đi sinh. Đến bệnh viện, một bác sỹ người cao lớn mỉm cười hiền hỏi tôi:
Em đi sinh à?
Dạ, em chỉ đến bệnh viện thôi, chứ chưa sinh. Em chờ chuyển dạ
Vậy biết hồi nào chuyển dạ mà em chờ.
Dạ, do bác sỹ yêu cầu em mổ vì thiếu máu nặng nên em lên tái khám nhưng em có nguyện vọng sinh thường ạ
Bác xem qua hồ sơ và nói thiếu máu nhưng vẫn đẻ thường được và cho tôi về chờ
Bác là bác sỹ Lâm trưởng khoa bệnh viện Hoàn Mỹ
Tôi vẫn khỏe và đi tắm biển mỗi ngày cho đến tận ngày sinh. Tôi quay lại bệnh viên khi đã 41 tuần và chưa có dâu hiệu gì. Bác Lâm kiểm tra và yêu cầu tôi mổ. Thai chưa già, nước ối không thiếu nhưng có một chỉ số gì đó có dấu hiệu đi xuống nên bác bảo nên mổ. Bác đã hết ca trực nhưng tôi nhờ bác ở lại mổ. Sau khi làm thủ tục xong là 5h chiều. Tôi mỉm cười và nói nửa đùa nửa thật, bác đi ăn gì đi 1 tiếng nữa em chuyển dạ đó. 6 giờ kém tôi thấy nước xòa ra, tưởng là vỡ ối. Tôi nhờ em tôi lấy giấy vệ sinh kiểm tra nhưng không phải. Tôi vẫn tin tôi sinh thường và nằm im cầu nguyện. 6h tôi thay áo vào phòng mổ, đếm cửa phòng mổ tôi yêu cầu cho tôi đi vệ sinh. Y tá bảo bác sỹ đã chờ chị mổ rồi, tụi em sẽ xông tiểu cho chị. Vậy nhưng tôi vẫn nằng nặc chị phải đi vệ sinh. Vào phòng vệ sinh, tôi lấy giấy vệ sinh kiểm tra và thấy có dịch màu hồng. Tôi sợ đi ra sẽ bị yêu cầu mổ nên đứng rặn luôn trong phòng vệ sinh. Hì hụi mà không thấy dấu hiệu gì, anh chàng y tá thì lấp ló chờ ngoài cửa. Tôi đành mở cửa đi ra và đến gặp bác sỹ:
Em xin lỗi nhưng bác cho em chờ vì em chuyển dạ rồi
Bác Lâm mỉm cười hiền lành:
Em lên bàn mổ cho bác kiểm tra
Bác bảo đã mở được một phân và cho tôi chờ. Lúc đó tôi cũng ngại với bác lắm, bác đã hết ca trực mà ở lại mổ cho tôi, giờ tôi lại đổi ý
Em xin lỗi bác nhé
Bác lại mỉm cười:
Không có gì đâu em
Tôi về phòng chờ, cái mặt hớn hở với niềm tin ăn dưỡng sinh đẻ con không đau. Tôi uống 3 muỗng dầu mè chờ chuyển dạ. Sau 3.5 giờ, các cơn co thắt bắt đầu xuất hiện, đau khủng khiếp, tưởng chừng như ngoài sức chịu đựng của con người. Mỗi cơn cách nhau tầm 5 phút. Tôi nói với em gái đang ngồi bên trực:
Ta đau quá, chịu không nổi
Hắn cười tôi, rồi nói:
Chưa đau lắm đâu. Bà còn nói được mà đau gì. Hồi trước tui đau còn không nói được kia
Sau 2.5 tiếng chuyển dạ, tôi nói em tôi gọi y tá vì tôi không chịu nổi rồi và đã muốn đi ngoài. Y tá kiểm tra mở hết 10 phân rồi và cho tôi vào phòng sinh. Tôi gặp lại vị bác sỹ mà từ đầu đã không cho tôi sinh thường khi thấy tôi thiếu máu. Ông sợ xảy ra băng huyết và sợ tôi không đủ sức. Ông lẩm nhẩm trong miệng thành tiếng nhỏ:
Đã nói thiếu máu nghiêm trọng mà còn đòi đẻ thường
Tôi đau quá toàn thân run lẩy bẩy đi lên ghế rặn đẻ, y tá phải đi bên để dìu. Tôi quá yếu nên chỉ rặn được 2 hơi là hết hơi. Y tá nói:
Mẹ rặn kiểu này thì em bé không ra nổi đâu
Sau 30 phút rặn, y tá và bác sý thay nhau đè bụng tôi đẩy em bé ra mà không được. Tôi cũng hết niềm tin vào bản thân mình. Hết niệm Phật, tôi lại niệm ngài Angulima, vị đã chứng A la hán trong thời đức Phật. Ông là người từng nguyện chúc cho một bà mẹ bị đau đẻ bên gốc cây mà không sinh được. Nhờ nguyện lực của ông mà bà đẻ sinh được cháu bé theo sự hướng dẫn của Phật.
Bác sỹ và y tá rơi mồ hôi đầy áo, mặt cô y tá căng thẳng:
Sao chị liều vậy. Chị yếu vậy mà lại sinh thường
Tôi trả lời:
Chị cũng không nghĩ là nó đau dữ vậy em à
Nhìn lên màn hình, tôi thấy bác sỹ nói gì với y tá. Có lẽ là chuẩn bị phòng mổ. Y tá không cho tôi rặn nữa mà phải hít thở để em bé đủ ô xi. Lúc đó thì cơn rặn thật sự mới đến. Tôi thấy cơn rặn tự nhiên mạnh hơn lúc tôi cố gắng rặn
Y tá lại bảo:
Chị đừng rặn, thở đi kẻo em bé thiếu ô xi
Chị có rặn đâu. Nó tự rặn đó chớ. Thật ra tôi cũng tác ý thêm vào cơn rặn vì lúc đó niềm tin lại quay về trong tôi. Và chỉ 2-3 lần rặn thì y tá đẩy được em bé ra ngoài. Một cảm giác nhẹ nhàng, trơn trơn đi ra. Tôi như muốn lả đi vì hết sức.
Cô lại la lên:
Còn cục nhau bác ơi
Bác sỹ nói không sao đâu, ông làm gì đó rồi ấn mạnh lên bụng tôi cho nó bung ra
Chồng tôi đi mua sữa đặc và pha một cốc như lời bác sỹ hướng dẫn. Tôi bướng bỉnh không dùng. Các bạn không cần bướng bỉnh như tôi, một cốc sữa không là gì cả nếu cần kích sữa cho con mình. Con bò bị cho uống thuốc kích sữa để tiết sữa nhiều mang lại lợi nhuận cho người kinh doanh sữa và lượng thuốc này vẫn còn lại khi đi vào các tuyến sữa. Vậy nên các bà mẹ sau khi sinh uống vào sẽ được kích sữa giống nó, các em bé uống vào thì bị tác động bởi lượng thuốc còn lưu lại.
Kết quả tôi không có sữa. Em bé mút vú có xíu sữa mẹ vài giọt thôi. Và tôi giữ chế độ thực dưỡng nghiêm mật
Ngày đầu, ăn cháo với mi sô nghệ, uống nước gạo lứt và nước lá tía tô cho bổ máu. Tôi chỉ uông uống 1 cốc nước. Tôi đi vệ sinh và lả trên tay chồng vì thiếu máu nghiêm trọng gây choáng. Phòng bệnh tôi nháo nhào đi gọi y tá dù tôi khua tay bảo không cần. Y tá vào la tôi vì đã dặn tôi phải đi tiểu một chỗ trong ngày đầu tiên nhưng tôi lại muốn vận động.
Bác sỹ yêu cầu cho tôi chuyền 200 CC máu nhưng tôi từ chối. Cô y tá cứ thắc mắc hỏi tôi vì sao không chịu chuyền máu. Và họ yêu cầu tôi ký xác nhận từ chối chuyền máu để tránh kiện tụng về sau. Bác sỹ yêu cầu xét nghiệm máu lại nếu không chuyền vì sợ lượng máu quá ít gây nguy hiểm. Màu nhiệm là 1 giờ sáng tôi mất 150 CC máu khi sinh, 8-9 giờ sáng xét nghiệm lại đã về nhiều máu hơn. Lúc tôi sinh lượng Hg khoảng 85 thì sinh xong lên 87. Y tá ngạc nhiên lắm
Hạnh phúc khi con khỏe mạnh!
Ngày thứ 2 tôi ăn cơm lứt với canh rong biển, đậu khuôn. Cũng uống 1 cốc nước trà mu để rút tử cung và hồi phục cơ thể. Tôi bón và chẳng có sữa gì với chế độ ăn ít cơm, thức ăn và ít uống nước như vậy. tuy nhiên nó lại giúp vết thương lành nhanh, ngày thứ 2 đã đi lại bình thường, chỉ bị đau khi ngồi đè lên vết khâu. Sau 5 ngày thì vết thương không còn đau nữa. Tuần đầu bụng tôi xẹp như con gái nhưng sữa vẫn thiếu trầm trọng. Tài liệu thì không có nhiều để tham khảo. Tôi quyết định uống 1.5 lít nước gạo lứt rang ấm mỗi ngày, lượng sữa có sự cải thiện chút chút và tăng thêm 1-2 bữa phụ vì ăn nhiều một lần làm mệt tim.
Sách Thai Giáo Thực Dưỡng nói phải để em bé độc lập, ít ôm ấp và trò chuyện. Tôi nghĩ bé sẽ độc lập nhưng nếu mẹ ít ôm ấp sẽ ít tiết ra hoocmon yêu thương, hoocmon này giúp kích thích tạo sữa. Kết quả là mẹ sẽ thiếu sữa. Tôi áp dụng da tiếp da như một bạn trong hội sữa mẹdẫn thì thấy cơ thể giảm stress và sữa tốt hơn. Việc ở cử làm tôi khỏe hơn nhờ xông hơ dương hóa nhưng lại làm stress. 100 ngày chỉ ăn, ngủ, nghỉ ở một nơi và không có bạn giao tiếp. Con thì thiếu sữa khóc càng làm mẹ stress. Vậy nên ai không biết yoga và thiền hay ăn dưỡng sinh sẽ dễ trầm cảm là vậy
Tôi tập yoga,ngồi thiền và hơ than làm đứt chỉ phần bên dưới, không biết do cái gì nên tôi dừng hết. Vết rách bị đứt chỉ nhưng cũng tự lành sau khoảng 2 tuần, da liền lại. Sau khoảng 10 ngày tôi xông hơ lại. Tuy vậy, vết rặn rộng nên khí bị đi vào bên trong, khi mình ngồi khép lại nó kêu bịch bịch và đẩy khí ra. Tôi xông, hơ đến đầy tháng mà không hết kêu ì oạch ở cửa mình. Nghe lời mẹ chồng, tuy đã ra tháng tôi vẫn duy trì hơ thêm 20 ngày với than và đổ tiêu hạt lên trên. Khói tiêu bốc lên khó chịu nhưng giúp rút phần bên dưới khá tốt
Khi ở cử, mỗi lần ra gió hay đụng nước tôi thấy bị nhức các khớp. Vậy nên các bạn nên giữ gìn cơ thể khi đang ở cử. Mỗi lần phải ra gió, tôi đều ăn tamari và sắn dây sau đó. Vì tôi nghĩ nó sẽ đẩy gió ra khỏi cơ thể để tránh đau nhức về sau.
Tôi thấy theo chế độ thực dưỡng, mẹ sẽ mau hồi phục sức khỏe sau sinh. Mẹ phải ăn thêm cốm rang từ tháng thứ năm cho đến khi con thôi bú để tránh loãng xương về sau và đau nhức khớp. Vết thương sau sinh sẽ bớt đau trong khoảng 2-3 ngày. Về chế độ sữa thì tôi bị thếu và chưa tìm ra nguyên nhân khắc phục. Tôi uống thêm sữa tươi không đường pha với bột ngũ cốc nhưng vẫn thiếu. Tôi lên hội sữa mẹ xin thêm sữa và bé dùng thêm nguồn này khoảng 60-80ml một ngày vào buổi tối trước khi đi ngủ. Ken vẫn thường khóc vì thiếu sữa nhưng tôi không cho Ken bú thêm. Cứ 1 tiếng cho em bú một lần sữa mẹ, lượng sữa đôi khi chỉ 10-20ml và phải đối mặt với việc vé khóc vì đói. Tôi nghĩ hệ tiêu hóa của trẻ con chưa hoàn chỉnh, ăn ít một chút có thể sẽ tốt vì dạ dày có thời gian hấp thu trọn vẹn thức ăn cũng như để nó nghỉ ngơi và hoàn thiện. Vì hay bị đói sữa mẹ nên cháu láu ăn, dễ ăn các thực phẩm khác như nước tần, nén chưng, quật chưng hay ít nước cháo gạo lứt nấu loảng
Về xông hơ, tôi hơ lá trầu lên mặt, hơ muối lên mặt, vùng thắt lưng thận và hơ muối bên dưới
Phần 2: Nhật Ký con
Nhật ký Ken.
0 ngày: 2.8kg. Sinh thường
1 ngày: mẹ chưa có sữa, không chịu bú sữa ké hàng xóm
7 ngày: đạp xoay quanh giường
10 ngày: Ngóc đầu lên khi nằm úp trên mẹ
1 tháng 12 ngày: chính thức tám xuyên lục địa, quên cả bú. Giọng to sang sảng
2 tháng: tắt đèn khóc
2.5 tháng: đừng để tầm ngắm em vào tivi, bán kính 5m. Đam mê TV
2 tháng 24 ngày: lật và ngóc đầu lên
3 tháng 5 ngày: khi bú biết ôm bình sữa
3 tháng 6 ngày: đang cố tập trườn, Ken biết chơi ú tìm và trùm mền
3 tháng 15 ngày: biết nhận diện mẹ. Khi tôi đi ngang qua bé luôn nhìn tôi cười nhưng khi tôi bồng thi cô giúp việc hay ai đi qua cháu chỉ nhìn theo
Vào tháng thứ 2, Ken bị viêm phổi sốt cao và phải nhập viện cấp cứu. Ken bị thêm hở lỗ thông liên nhĩ ở tim. Người Ken tím tái hết và phải thở oxi. Tôi không biết do Ken nằm quạt, điều hòa, uống sữa mẹ cấp đông chưa hâm nóng đủ nhiệt nên còn lạnh.Tuy rất nặng nhưng Ken nằm viện 3 ngày là hết bệnh. Dưỡng sinh mầu nhiệm vậy đó
Vào khoảng 3 tháng 10 ngày, Ken bị dị ứng. Tôi biết mật ong không tốt cho trẻ dưới 1 tuổi nhưng tôi nghỉ chỉ bỏ 1-2 giọt vào tấm rơ lưỡi chắc không sao. Cả mặt và chân tay em nổi nốt san sát nhau và các nốt phù nề lớn. Ken sốt. Tôi cho Ken uống tương tamari Nhật và bột sắn dây 3 lần trong một ngày rưỡi thì các nột lặn và Ken hết sốt. Cũng vần lưu ý bài thuốc này vì trẻ dưới 1 tuổi không được dùng muối nên tamari không phải là giải pháp tối ưu. Tôi dùng với liều lượng 1/3 muỗng cà phê tương và 1 muỗng cà phê bột sắn dây. Ăn trong phòng kín gió.
Mẹ tin phương pháp thực dưỡng sẽ luôn giúp con khỏe mạnh
Tôi thấy đối với trẻ dưỡng sinh thì em có đôi mắt sáng,trán rộng. Theo tướng số thì sẽ nhanh nhẹn và thông minh. Phản ứng em rất nhanh nhẹn, khi có tiếng động em nhanh chóng đảo mắt và xoay đầu về hướng đó. Ken hay cười, mỗi sáng ngủ dậy em nằm im tự chơi trên giường 30 phút rồi mới đòi mẹ bú. Tuy nhiên Ken vẫn ẹ ẹ vào đêm và đòi kéo võng hay giật mình khi ngủ chứ không ngủ trọn sâu giấc hoàn toàn. Trẻ dễ ăn, tôi cho lá tần hay bột sắn dây bé đều dùng một cách thoải mái. Tôi nghĩ nếu mình chưa vững kiến thức dưỡng sinh và bé còn quá nhỏ thì phải có bác sỹ hay đi bệnh viện để tránh những điều đáng tiếc. Khoa y học vẫn đóng góp một phần nào đó với một số trường hợp bị bệnh, cũng không cuồng tín dưỡng sinh nếu bạn còn yếu về trải nghiệm, kiến thức. Tôi không thể vào số bảy cho con bú bởi vì chế độ này không cho tôi đủ sữa.
PS: Mình viết bài này khi em Ken được 3 tháng rưỡi
Có một vài điều trong sách thai giáo mình cần tham khảo thêm. Khi sinh chuyển dạ nhanh nhưng vẫn rất đau. Tách em bé ra khỏi hơi mẹ, tạo tính tự lâp. Mình nghĩ phải da tiếp da trong giai đoạn đầu tuyến sữa mới hoạt động tốt được
Nếu cần uống mộc cốc sữa nóng sau sinh để kích sữa thì không cần từ chối như tôi. Nhưng nếu bạn đang ăn kỹ thì nên uống ít để tránh phản ứng